Để rồi mãi mãi phải chia xa Bác Giáp
Còn bao nhiêu giờ nữa Bác ơi
Bác rời xa chúng con, xa Hà Nội
Thanh thản bình yên nghỉ ngơi nơi chín suối
Quảng Bình ơi! Đất mẹ vỗ yên Người.
Bao ngày đêm vẫn đông nghịt dòng người
Già, trẻ, gái, trai và bao đàn em nhỏ
Hướng về nơi: Số ba mươi Hoàng diệu
Kính dâng Người lòng thương tiếc vô biên.
Trong khổ đau ta xích lại tình thân
Giận hờn ghét nhau cũng trở nên thân thiện
Mọi tấm lòng đều vì tình sâu nặng
Muốn gửi tới Người trọn vẹn cả Người ơi.
Dòng người như dài mãi không vơi
Mặc nắng mưa đói lòng hay bận rộn
Ai cũng muốn được một lần chào vĩnh biệt
Vị tướng tài duy nhất VÕ - VĂN - TÂM.
Giây phút cùng muốn nghe giọng quê hương
Như Bác Hồ muốn nghe hò Xứ Nghệ
Trong bệnh viện, chiếc giường không, còn đó
Chỉ thấy nghẹn ngào tiếng khóc của lương y.
Thời gian cứ mải miết trôi đi
Từng phút giây gần người càng quý báu
Cả đất nước khắp nơi treo cờ rũ
Mặt u buồn hiện rõ mỗi người dân.
Quý biết bao hàng triệu triệu con tim
Để tang Người như người thân đã mất
Dân tang , Quốc tang - chỉ còn Người duy nhất
Bởi Người là huyền thoại của nhân gian.
Còn bao nhiêu giờ nữa để được gần
Người Đại tướng cả ngàn năm sống mãi
Tiếng thơm Người muôn đời còn lưu lại
Bao lớp cháu con thế hệ của mai sau.
(VT 11/10/2013 – Cô Hà Thủy giáo viên Toán )