1. XA TRƯỜNG.
Chia tay chợt thấy chơi vơi,
Xa trường xa mãi một thời tuổi thơ,
Bao giờ cho đến ...bây giờ,
Để về chốn cũ tuổi thơ ngày nào?
Để nghe tiếng gió lao xao,
Để ngắm hoa phượng nở vào mùa thi,
Để con đường đó cùng đi,
Để được giận dỗi mỗi khi truy bài,
Để nguôi ngoai ...nỗi nhớ hoài,
Về người ta ấy đùa dai thuở nào!
Chia tay cảm thấy nao nao,
Xa rồi mới thấy hồi nào ..còn đâu?,
Mới đây sao thấy thật lâu,
Mới đây mà thấy như đâu mất rồi.
Mai này mỗi đứa một nơi,
Nhớ hoài kỷ niệm một thời đã qua!
Hữu Hùng
2. BÓNG ME SÂN TRƯỜNG.
Góc sân có cây me,
Đã từ lâu đứng đó,
Hình như ít người rõ,
Me có từ bao giờ.
Chỉ nhớ rằng hồi xưa,
Năm một chín... không rõ,
Dãy nhà cũ đã bỏ,
Hàng dừa cũng chặt rồi.
Chỉ còn cây me thôi,
Đi cùng bao thế hệ,
Từ lúc trường nhỏ bé,
Với hàng cây lưa thưa.
Hứng cái nóng ban trưa,
Ôi, sao mà nóng thế!
Dù bóng me nhỏ bé,
Vẫn che nắng phần nào.
Cành chẳng lớn là bao,
Vẫn ngăn bớt bụi cát,
Me tỏa thêm bóng mát,
Mỗi khi mặt trời lên.
Cũng là nơi hò hẹn,
Lúc ôn bài, lúc chơi,
Lắng nghe chuyện buồn vui,
Làm giàu thêm nỗi nhớ!
Khi hè về phượng nở,
Nghe tiếng ve reo vui,
Cũng là lúc mọi người,
Dành thời gian ôn tập.
Chợt hôm nay tấp nập,
Đủ màu sắc dưới sân,
Lớp 12 quây quần,
Vang lời hứa học tốt!
Hữu Hùng